Thập giá của Ðấng Christ là
điều mang tính cách mạng nhất từng xuất hiện giữa vòng loài người.
Thập giá của thời La Mã xa
xưa không biết đến sự thỏa hiệp nào; nó chưa bao giờ nhượng bộ ai. Nó được biết
đến bởi khả năng giết chết kẻ thù mình và khiến anh ta câm lặng mãi mãi. Nó
không tha cho Ðấng Christ, mà còn giết chết Ngài như bao người khác. Ngài còn sống
lúc họ treo Ngài lên trên thập giá, và hoàn toàn đã chết lúc họ đưa Ngài xuống
sáu giờ sau đó. Ðó là cái thập giá đầu tiên xuất hiện trong lịch sử Cơ Ðốc.
Sau khi Ðấng Christ sống lại
từ cõi chết, các sứ đồ đi ra và rao giảng sứ điệp của Ngài, và điều mà họ rao
giảng là thập giá. Bất cứ nơi nào họ đi ra trên thế giới rộng lớn này, họ mang
theo thập giá, và cùng một quyền năng mang tính cách mạng đó (quyền năng phục
sinh Ðấng Christ - ND) đi với họ. Sứ điệp cơ bản của thập giá đã biến đổi
Sau-lơ ở Tạt-sơ, và biến ông từ một con người dữ tợn, chuyên bắt bớ Cơ Ðốc nhân
trở thành một tín hữu mềm mại và một sứ đồ của đức tin. Quyền năng của thập giá
biến đổi người xấu thành người tốt. Quyền năng đó tháo gỡ mọi sự trói buộc của
ngoại giáo và thay đổi hoàn toàn cái nhìn của thế giới phương Tây về đạo đức và
tinh thần. Thập giá đã làm tất cả những điều này và sẽ tiếp tục làm cho đến chừng
nào nó vẫn còn được xem là thập giá theo ý nghĩa ban đầu của mình. Sức mạnh của
nó mất đi khi nó bị biến đổi từ một vật của sự chết sang một vật của cái đẹp.
Khi con người biến nó thành biểu tượng, đeo nó quanh cổ họ như một món đồ trang
sức hay đưa nó ra trước mặt họ như là một thứ bùa chú giúp tránh khỏi ma quỷ; rồi
thì nó trở thành một biểu tượng yếu ớt xét ở mức độ tốt nhất, và ở mức độ tệ nhất
thì nó rõ ràng là một vật thờ cúng. Như thế, ngày nay thập giá được tôn sùng bởi
hàng triệu người hoàn toàn không biết tí gì về quyền năng của nó.
Thập giá hoàn tất mục đích
của nó bằng cách hủy diệt mẫu hình đã có sẵn, của nạn nhân, và tạo nên một mẫu
hình khác, của chính nó. Vì thế nó luôn có phương cách của mình. Nó thắng bằng
cách đánh bại đối thủ và áp đặt ý muốn mình lên anh ta. Nó luôn luôn chiếm ưu
thế. Nó không bao giờ thỏa hiệp, không bao giờ đổi chác, hay hội ý, không bao
giờ đầu hàng một điểm nào vì lợi ích của hòa bình. Nó không quan tâm đến hòa
bình; nó chỉ quan tâm đến việc kết thúc kẻ thù mình nhanh hết mức có thể.
Vì biết rất rõ mọi điều
này, Ðấng Christ đã phán, "Nếu ai muốn theo ta, thì phải liều mình, vác thập
tự giá mình mà theo ta." Vì thế, thập giá không chỉ đưa sự sống Ðấng
Christ trên trần gian này đến chỗ kết thúc, nó cũng chấm dứt đời sống đầu tiên,
đời sống cũ, của mỗi người là người thực sự theo Ngài. Nó tiêu diệt mẫu hình cũ,
mẫu hình A-đam, trong đời sống người tin, và chấm dứt nó. Rồi thì Ðức Chúa Trời,
Ðấng đã khiến Ðấng Christ từ kẻ chết sống lại, làm cho người tin sống lại và đời
sống mới bắt đầu.
Ðiều này hoàn toàn là Cơ Ðốc
giáo thật, dầu chúng ta không thể nhận ra sự bất đồng tinh vi của quan niệm này
với quan niệm của những người Tin Lành ngày nay. Nhưng chúng ta không dám đề
cao vị trí của mình. Thập giá vượt quá mọi sự đánh giá của con người và đối với
thập giá đó, mọi tư tưởng cuối cùng phải chịu sự đoán xét. Sự lãnh đạo nông cạn
và thế tục sẽ sửa đổi thập giá để làm vừa lòng hậu duệ của các thánh nhân, những
con người tiêu khiển trong cuồng dại, những người sẵn sàng bày trò vui của họ
ngay cả trong nơi rất thánh; nhưng làm như thế tức là chuốc lấy thảm họa thuộc
linh và liều lĩnh trước cơn thịnh nộ của Chiên Con biến thành Sư Tử.
Chúng ta phải làm một điều
gì đó về thập giá, và chúng ta chỉ có thể làm một trong hai điều mà thôi - chạy
trốn nó hay chết trên nó. Và nếu chúng ta dại dột chạy trốn nó, bởi hành động
đó, chúng ta sẽ quăng xa mọi niềm tin của cha ông và biến Cơ Ðốc giáo thành một
thứ gì đó khác hơn bản chất thực của nó. Rồi thì chúng ta sẽ chỉ còn lại một
ngôn ngữ sáo rỗng về sự cứu rỗi; quyền năng sẽ lìa bỏ cùng với sự lìa bỏ thập
giá thật của chúng ta.
Nếu chúng ta khôn ngoan,
chúng ta sẽ làm điều mà Ðức Chúa Jêsus đã làm: Vác thập giá và xem thường sự xấu
hổ của nó vì niềm vui đang được đặt ở phía trước chúng ta. Làm việc này tức là
trao phó trọn vẹn kiểu đời sống cũ cho thập giá để bị tiêu hủy đi và xây dựng lại
đời sống mới trong quyền năng của sự sống đời đời. Và chúng ta sẽ thấy rằng điều
đó còn tuyệt vời hơn cả thơ ca, hơn cả những bài thánh thi ngọt ngào và cảm xúc
hân hoan. Thập giá sẽ cắt sâu vào đời sống chúng ta, nơi nó gây đau đớn nhiều
nhất, nó không dung tha chúng ta cũng như những danh tiếng tốt mà chúng ta đã cẩn
thận gây dựng. Nó sẽ đánh bại chúng ta và chấm dứt đời sống ích kỷ của chúng
ta. Chỉ khi đó chúng ta mới có thể sống lại trong sự đầy trọn của sự sống để
hình thành một mẫu hình sống hoàn toàn mới và tự do, tràn đầy những công việc tốt
lành.
Thái độ sai lạc về thập giá
mà chúng ta thấy trong giới chính thống hiện đại không chứng minh rằng Ðức Chúa
Trời đã thay đổi, hay Ðấng Christ đã giảm nhẹ đòi hỏi của Ngài về việc chúng ta
phải vác thập giá mình; nó có nghĩa là Cơ Ðốc giáo ngày nay đã đi khỏi những
tiêu chuẩn của Thánh Kinh Tân Ước. Cho đến nay, quả thật chúng ta đã đi xa, xa
đến độ không có gì khác ngoài một cuộc tân cải chánh mới có thể khôi phục và trả
thập giá về đúng vị trí của nó trong thần học cũng như trong sự sống của Hội
Thánh.
Thập Giá Cũ Và Mới
Mọi người đều không được
báo trước và hầu hết là không nhận biết rằng trong thời đại ngày nay đã có một
thập giá mới xuất hiện trong vòng các Hội Thánh Tin Lành phổ thông. Nó giống
như thập giá cũ, nhưng khác hơn: những điểm giống nhau nằm ở bên ngoài; những
cái khác nhau nằm trong bản chất.
Thập giá mới này đã cho ra
một triết lý mới của đời sống Cơ Ðốc nhân, và từ triết lý mới đó lại xuất hiện
một loại Phúc Âm mới - một loại nhóm họp mới và một loại rao giảng mới. Sự truyền
giảng Phúc Âm mới này cũng dùng một ngôn ngữ cũ, nhưng nội dung của nó không
còn như cũ nữa, và điểm nhấn mạnh của nó cũng khác xưa.
Thập giá cũ không hề nhượng
bộ thế gian. Ðối với xác thịt kiêu ngạo của A-đam, nó có nghĩa là điểm kết của
cuộc hành trình. Nó thi hành bản án đã tuyên của bộ luật ban hành tại Si-nai.
Còn thập giá mới không chống đối lại chủng tộc loài người; mà ngược lại, nó là
một người bạn thân thiện và, nếu được hiểu đúng, nó là cội nguồn của vô số trò
vui "sạch sẽ" cũng như những sở thích "vô tội". Nó để cho
A-đam sống mà không có chút trở ngại nào. Ðộng cơ của đời sống anh ta không hề
thay đổi; anh vẫn sống vì sở thích riêng của mình, chỉ có điều giờ đây anh thấy
vui trong việc hợp xướng và xem những phim tôn giáo thay vì hát những bài hát xấu
xa và uống nước giải khát có nồng độ cồn cao. Cái xưa kia vẫn còn được thích
thú, dầu rằng trò vui ngày nay nằm trên một mức độ đạo đức cao hơn nếu không là
trí thức thông minh hơn.
Thập giá mới khuyến khích một
sự tiếp xúc hoàn toàn mới và khác lạ của Phúc Âm. Người Tin Lành không đòi hỏi
sự từ bỏ đời sống cũ trước khi một đời sống mới có thể được nhận lãnh. Anh ta
rao giảng, không phải những điều tương phản mà là những điều tương tự. Anh kiếm
cách để được nhiều người yêu mến bằng việc trình bày rằng Cơ Ðốc giáo không hề
có những đòi hỏi khó chịu nào; mà ngược lại, nó ủng hộ cùng một thứ mà thế gian
này làm, có điều là ở một cấp độ cao hơn thôi. Ngày nay, bất cứ thứ gì thế gian
điên cuồng trong tội lỗi này hò reo ầm ĩ đều được khéo léo trình bày thành cái
mà Phúc Âm cống hiến, chỉ có sản phẩm tôn giáo là tốt hơn.
Thập giá mới không giết chết
tội nhân, nó tái định hướng anh ta. Nó thúc đẩy anh đi vào một con đường sống sạch
sẽ hơn, vui vẻ hơn và giúp cứu vãn sự tự trọng của anh. Ðối với những người tự
khẳng định, nó nói, "Hãy đến và khẳng định mình cho Ðấng Christ." Ðối
với những người tự cao tự đại, nó nói, "Hãy đến và khoe mình trong
Chúa." Ðối với những người tìm kiếm cảm giác, nó nói, "Hãy đến và vui
hưởng tình cảm thông công Cơ Ðốc." Sứ điệp Cơ Ðốc bị trình bày lệch lạc
theo hướng của những điều đang thịnh hành trong hiện tại để có thể được công
chúng chấp nhận.
Cái triết lý đằng sau điều
này có thể chân thành, nhưng sự chân thành của nó không cứu nó khỏi bị sai trật.
Nó sai vì nó mù quáng. Nó đánh mất toàn bộ ý nghĩa của thập giá.
Thập giá cũ là một biểu tượng
của sự chết. Nó đứng đó dành cho sự kết thúc đột ngột và đau đớn của một con
người. Trong thời kỳ La Mã Ðế Quốc cai trị, con người mang thập giá mình và lê
bước trên đường đã nói lời vĩnh biệt với những người bạn của mình. Anh ta không
trở lại. Anh đang bước ra để chấm dứt cuộc đời. Thập giá không hề thỏa hiệp,
không hề sửa đổi điều gì, không hề dung thứ điều gì; nó giết chết cả con người,
hoàn toàn và dứt khoát. Nó không cố gắng để giữ những quan hệ tốt đẹp với nạn
nhân mình. Nó tra tấn rất tàn khốc và đau đớn, và khi nó hoàn tất công việc
mình, con người chẳng còn gì cả.
Chủng tộc A-đam đang ở dưới
bản án tử hình. Không hề có sự thay thế nào và cũng chẳng có lối thoát nào. Ðức
Chúa Trời không thể chấp nhận bất cứ bông trái nào của tội lỗi, bất luận chúng
có vẻ vô tội ra sao hay đẹp đẽ trước mắt con người như thế nào. Chúa cứu một cá
nhân bằng cách thanh toán chính anh ta và rồi khiến anh sống lại trong đời mới.
Loại truyền bá Phúc Âm nào
vẽ ra những đường song song giữa phương cách của Ðức Chúa Trời và đường lối con
người là điều sai trái đối với Kinh Thánh và là một mối nguy hại cho linh hồn của
những người lắng nghe nó. Ðức tin của Ðấng Christ không hề song song với thế giới,
nó cắt ngang. Ðến với Ðấng Christ, chúng ta không đem đời sống cũ của chúng ta
lên một tầm cao hơn; chúng ta quăng bỏ nó tại thập giá. Hột giống lúa mì phải
rơi vào trong đất và chết đi.
Chúng ta, những người rao
giảng Phúc Âm, không được nghĩ về chính mình như là những liên lạc viên công
khai được sai đi để thiết lập ý muốn tốt lành giữa Ðấng Christ và thế giới.
Chúng ta không được phép tưởng rằng mình đã được ủy nhiệm để làm cho Ðấng
Christ có thể chấp nhận được đối với công việc làm ăn lớn, báo chí, thế giới thể
thao hay nền giáo dục hiện đại. Chúng ta không phải là những nhà ngoại giao bèn
là những tiên tri; và sứ điệp của chúng ta không phải là một sự thỏa hiệp, bèn
là một tối hậu thư.
Ðức Chúa Trời ban sự sống,
nhưng không phải là một sự sống cũ được cải thiện. Sự sống Ngài ban là một sự sống
mới ra khỏi từ cái chết. Nó luôn đứng phía bên kia thập giá. Bất kỳ ai có nó phải
trải qua ngọn roi. Anh ta phải từ bỏ chính mình và phải chịu bản án công bình của
Ðức Chúa Trời chống lại anh.
Ðiều này có ý nghĩa gì đối
với mỗi cá nhân, là người được cứu muốn tìm thấy sự sống trong Ðức Chúa Jêsus?
Làm thế nào chân lý thần học này có thể được biến thành sự sống? Chỉ đơn giản
thôi, anh ta phải ăn năn và tin. Anh ta phải từ bỏ tội lỗi mình và rồi tiến đến
từ bỏ chính mình. Anh ta không che đậy gì cả, không phòng giữ, và cũng không
bào chữa gì cả. Anh cũng không thỏa thuận với Ðức Chúa Trời, nhưng cúi đầu xuống
trước ngọn roi của Ngài và nhìn biết rằng mình đáng ra phải chết.
Làm xong điều này, hãy để
anh nhìn lên với một niềm tin đơn sơ nơi Cứu Chúa đã sống lại, và từ nơi Ngài sẽ
tuôn tràn ra sự sống, sự tái sanh, sự tẩy sạch và quyền năng. Thập giá chấm dứt
đời sống trần tục của Ðức Chúa Jêsus bây giờ lại đặt dấu chấm hết cho tội nhân;
và quyền năng đã khiến Ðấng Christ sống lại từ kẻ chết bây giờ lại vực anh dậy
trong một đời sống mới đồng hành với Ðấng Christ.
Với những ai phản đối điều
này, hay chỉ xem nó là một quan điểm hẹp hòi, cá nhân về lẽ thật, hãy để tôi
nói rằng Ðức Chúa Trời đã đóng dấu ấn chấp thuận của Ngài lên sứ điệp này kể từ
thời đại của Phao-lô cho đến tận ngày nay. Bất chấp có được thể hiện chính xác
trong những lời này hay không, điều đó vẫn là nội dung của mọi sự rao giảng đã
đưa đến sự sống và sức mạnh cho thế giới trong nhiều thế kỷ. Những người thần
bí, những người cải chánh, những người phấn hưng đã đặt để sự nhấn mạnh của họ ở
đây, và những dấu hiệu, những kỳ quan cũng như sự vận hành quyền năng của Thánh
Linh chính là bằng chứng cho sự chấp thuận của Ðức Chúa Trời.
Liệu chúng ta, những người
thừa kế của một gia sản đầy quyền năng, có dám giả mạo lẽ thật đó không? Liệu
chúng ta có dám dùng những cục gôm bút chì nhỏ bé mà xóa đi những dòng chữ của
bản thiết kế hay thay đổi các kiểu mẫu được bày ra cho chúng ta trên Núi (trong
Bài Giảng Trên Núi)? Ðức Chúa Trời ngăn cấm điều đó. Chúng ta hãy rao giảng thập
giá cũ và chúng ta sẽ được biết quyền năng của ngày xưa.