Tôi tin rằng nỗ lực hiện tại
của rất nhiều nhà lãnh đạo tôn giáo để hòa hợp Cơ Ðốc giáo với khoa học, triết
học và những thứ tự nhiên, hợp lý khác là hậu quả của sự thất bại trong việc thấu
hiểu Cơ Ðốc giáo và cũng là, rút ra từ những gì tôi đã nghe và đọc được, một thất
bại trong việc hiểu khoa học cũng như triết học.
Tâm điểm của hệ thống Cơ Ðốc
là thập giá của Ðấng Christ với cái nghịch biện thiêng liêng của nó. Sức mạnh của
Cơ Ðốc giáo xuất hiện trong cái ác cảm của mình hướng về những đường lối của
con người sa ngã, và không bao giờ là sự đồng tình với những đường lối đó. Lẽ
thật về thập tự giá được bày tỏ trong chính những điều nó phủ nhận. Lời chứng của
Hội Thánh có hiệu quả nhất khi Hội Thánh tuyên bố hơn là giải thích, vì Phúc Âm
được đáp ứng không phải bằng lý lẽ bèn là đức tin. Những cái gì có thể được chứng
minh thì không cần đến đức tin để tiếp nhận. Ðức tin dựa vào thuộc tính của Ðức
Chúa Trời, chứ không phải những chứng minh của phòng thí nghiệm hay logic.
Thập tự giá đứng trong vị
trí đối lập đầy sức sống với con người tự nhiên. Triết lý của thập tự giá trái
ngược với những cách thức suy nghĩ của tâm trí chưa được tái sanh, vì thế
Phao-lô có thể nói một cách thẳng thắn rằng sự rao giảng về thập giá là dành
cho những người ngu dại, đáng diệt vong. Cố gắng tìm kiếm một mảnh đất chung giữa
sứ điệp của thập tự giá và lý lẽ của con người sa ngã là cố gắng làm một điều bất
khả thi, và nếu cứ tiếp tục cố gắng làm việc đó sẽ tạo nên một hậu quả tai hại
vô cùng, một thập giá vô nghĩa và một Cơ Ðốc giáo không có chút quyền năng.
Nhưng chúng ta hãy đưa toàn
bộ vấn đề từ đỉnh cao của lý thuyết xuống thấp, và chỉ đơn giản quan sát Cơ Ðốc
nhân thật khi anh ta áp dụng vào thực tiễn những điều dạy dỗ của Ðấng Christ và
các sứ đồ Ngài. Hãy lưu ý những sự tương phản sau đây:
Cơ Ðốc nhân tin rằng trong
Ðấng Christ, anh ta đã chết, nhưng anh còn sống nhiều hơn trước đây và anh hoàn
toàn mong muốn được sống mãi mãi. Anh bước đi trên trần gian này trong khi đã
được đặt để ở thiên đàng và dầu rằng được sinh ra trên trần gian, nhưng sau khi
cải đạo, anh khám phá ra rằng nhà của anh không phải là ở đây. Giống như con
chim cú, trong không khí là cả một sự uyển chuyển và đẹp đẽ, nhưng ở trên đất
thì lại vụng về và xấu xí, Cơ Ðốc nhân xuất hiện với điều đẹp đẽ nhất của mình
trong những nơi thuộc về thiên thượng nhưng không thích hợp lắm với những đường
lối của chính cái xã hội mà anh ta được sinh ra.
Cơ Ðốc nhân sớm học biết rằng
nếu anh phải chiến thắng như là con của thiên đàng giữa vòng những con người
trên đất, thì anh không được phép đi theo những đường lối thông thường của loài
người, mà phải đi theo hướng ngược lại. Ðể mình có thể được an toàn, anh đặt
mình vào cảnh hiểm nghèo; anh mất mạng sống mình để cứu nó và sẽ gặp nguy cơ
đánh mất nó nếu anh cố gắng gìn giữ nó. Anh đi xuống thấp để được lên cao. Nếu
anh ta từ chối đi xuống, thì anh đã ở dưới sẵn rồi, nhưng khi anh ta bắt đầu đi
xuống, anh ta đang ở trên con đường đi lên của mình.
Anh mạnh mẽ nhất khi mình yếu
đuối nhất và yếu đuối nhất khi mình mạnh mẽ. Dầu nghèo khổ, nhưng anh có sức mạnh
để khiến người khác trở nên giàu có, nhưng khi anh trở nên giàu có rồi, khả
năng làm cho người khác được trở nên giàu có của anh biến mất. Anh có nhiều nhất
sau khi anh đã ban cho nhiều nhất và có ít nhất khi mà anh sở hữu nhiều nhất.
Anh có thể và thường ở chỗ
cao nhất khi anh cảm thấy mình thấp hèn nhất và hầu như không có tội khi anh ý
thức về tội lỗi nhiều nhất. Anh khôn ngoan nhất khi anh biết rằng mình không biết
và biết ít nhất khi anh đã thu nạp được một lượng kiến thức vĩ đại nhất. Ðôi
lúc anh làm tốt nhất bằng cách không làm gì cả và đi xa nhất khi vẫn còn đứng
yên. Trong cơn phiền muộn, anh đạt được sự vui mừng và giữ lòng anh hớn hở ngay
cả trong sự buồn đau.
Ðặc tính nghịch lý của Cơ Ðốc
nhân được thể hiện cách liên tục. Chẳng hạn như anh tin rằng bây giờ anh đã được
cứu, tuy nhiên anh vẫn mong muốn sau này sẽ được cứu và lòng anh hướng về sự cứu
rỗi phước hạnh tương lai. Anh kính sợ Ðức Chúa Trời nhưng không kinh hãi Ngài.
Trong sự hiện diện của Ðức Chúa Trời anh cảm thấy được đầy dẫy và được cởi mở,
dầu rằng không còn chỗ nào khác thích hợp cho anh hơn là ở trong sự hiện diện
bao phủ đó. Anh biết rằng mình đã được thanh tẩy khỏi tội lỗi, nhưng anh đau đớn
ý thức rằng xác thịt mình chẳng đưa đến điều gì tốt lành.
Anh vô cùng yêu mến Ðấng mà
anh chưa từng nhìn thấy, và dầu rằng anh nghèo khó, hèn mọn, anh nói chuyện
cách thân mật với Ðấng là Vua trên muôn vua, Chúa trên muôn chúa, và không hề cảm
thấy phi lý khi làm như vậy. Anh cảm biết rằng anh không có chút quyền hành gì
trên chính mình cả, và anh tin không một chút nghi ngờ rằng anh là con ngươi của
mắt Ðức Chúa Trời và chính vì anh mà Con Ðời Ðời đã trở nên xác thịt để chết
trên thập giá của sự sỉ nhục.
Cơ Ðốc nhân là một công dân
của thiên đàng và đối với quyền công dân thánh đó, anh nhận biết bổn phận trước;
dù rằng anh có thể yêu đất nước trần gian của mình với sự mãnh liệt vốn đã khiến
John Knox (4) thốt lên khi cầu nguyện, "Lạy Chúa, xin cho con đất nước
Scotland, hoặc con sẽ chết."
Từ rất lâu anh đã vui vẻ
mong đợi để bước vào thế giới rực rỡ bên trên, nhưng anh không vội vã rời bỏ thế
giới này và hoàn toàn sẵn sàng chờ đợi sự triệu tập của Cha Thiên Thượng của
mình. Và anh không thể hiểu tại sao những người không tin hay chỉ trích lại kết
tội anh về điều này; tất cả dường như rất là tự nhiên và đúng đắn trong những
hoàn cảnh mà anh không thấy có gì mâu thuẫn bên trong.
Hơn nữa, Cơ-Ðốc-nhân-mang-thập-tự-giá
vừa là một người yếm thế thật sự, lại vừa là một người lạc quan vốn chẳng giống
ai và cũng chẳng thể tìm được nơi đâu trên cõi đời này cả.
Khi anh nhìn lên thánh giá,
anh là một người bi quan, vì anh biết rằng cùng một sự đoán phạt vốn đã đổ lên
Chúa của sự vinh hiển sẽ xử phạt toàn cõi thiên nhiên và thế giới con người.
Anh từ chối mọi hy vọng của con người ngoài Ðấng Christ vì anh biết rằng nỗ lực
đáng khâm phục nhất của con người chỉ là bụi đất xây dựng trên bụi đất.
Nhưng anh rất bình tĩnh,
yên lặng mà lạc quan. Nếu thập giá luận tội thế giới, thì sự sống lại của Ðấng
Christ bảo đảm chiến thắng cuối cùng của điều tốt bao trùm toàn cõi vũ trụ này.
Qua Ðấng Christ, tất cả đều sẽ trở nên tốt lành vào thời điểm cuối cùng và Cơ Ðốc
nhân chờ đợi thời điểm đó. Cơ Ðốc nhân lạ thường!
A.W.Tozer