Trưởng lão Gia cốp chúc tiên tri cho A se
rằng: “do nơi A-se thực vật sẽ béo bở, người sẽ cung cấp mỹ vị hoàng gia”[Sáng-thế-ký.
49:20 bản A.S.V.].
Ăn là một nhu cầu thực tiễn trong cuộc sống
nhân sinh, cả thiên nhiên lẫn thuộc linh. Chỉ đạo đầu nhất của Đấng Tạo Hóa cho
con người nguyên sơ là: “ngươi được tự do ăn hoa quả các thứ cây trong vườn”. Rồi
Đấng Tạo Hóa nhập thể đầy lòng trắc ẩn ấy cũng chăm sóc khâu ăn của đứa bé gái,
con Giai-ru, chủ nhà hội, khi cô bé được Ngài kêu sống lại. Kinh thánh chép
“Ngài truyền cho nó ăn”.
Nhưng chúng ta sẽ ăn gì khi giữa vòng dân
Chúa vẫn thường bị ách thiếu ăn nặng nề nên lắm thánh đồ năng nổ xông xáo, bị
phá sản thuộc linh hôm nay vẫn mong lấy “vỏ đậu của heo mà thồn cho đầy bụng”?
Hơn nữa, những ai là người cung cấp đáng tin cậy của chúng ta đây, khi đó đây
còn nhan nhản những người bán hàng rong Lời Đức Chúa Trời, vì lợi lộc pha trộn
lời ấy, treo đầu dê bán thịt chó? Biết bao nhà cấp dưỡng, các người mệnh danh
có chức vụ lời, vì dốt nát đã “hái những
dưa dại, bọc đầy vạt áo tơi mình”, rồi trước thì vô tình, sau cố ý, giết chết
hàng loạt người tìm kiếm Chúa chân thành! Phao-lô từng nói, “Chúng tôi chẳng theo sự dối gạt, và
chẳng giả mạo lời Đức Chúa Trời, nhưng trước mặt Đức Chúa Trời chúng tôi tỏ bày
lẽ thật, khiến lương tâm mọi người cho chúng tôi là đáng chuộng” (2Cô-rinh-tô
4:2).
Điều gì Chúa truyền bảo thì Ngài cũng thực
hiện điều đó thay cho chúng ta. Nhạc trưởng A- sáp hát, “Chúa đập vỡ các đầu
của Lê-vi-a-than, ban nó làm thực vật cho dân ở đồng vắng”. Sam-sôn ví von nói,
“của ăn từ giống ăn mà ra; vật ngọt từ giống mạnh mà ra”. Đúng ra Chúa phải
giết Lê-vi-a-than, là giống mạnh để lấy thịt nó nuôi dưỡng dân Ngài, nhưng ai
là Lê-vi-a-than đây chớ?
Sau khi phác họa hình dạng kinh khủng của
Lê-vi-a-than, Chúa kết luận “nó là vua các loài thú kiêu ngạo”[Gióp 41:25].
Chúa ngầm ý: mọi bản ngã chưa phá vỡ đều như các loài thú kiêu ngạo, mà bản ngã
kiệt xuất của Gióp là vua trên tất cả. Chúa đã đập vỡ hồn lực của Gióp, một bản
ngã thuộc giống mạnh, nên con dân Ngài trải các đời như Ê-xê-chi-ên [Ê-xê-chi-ên
14:14,20], và Gia-cơ [ Gia-cơ 5:11] đều tìm được của ăn và vật ngọt ngon miệng
từ đó.
Gia-cốp là người thợ nấu ăn giỏi từ thuở nhỏ,
cũng có bản ngã kiệt xuất như Gióp. Ông đã dùng kỹ năng khéo nấu nướng ấy để
mua bán mặc cã quyền trưởng tử với anh mình, Ê-sau. Sau hai mươi năm bị nấu
chảy trong lò luyện kim La-ban, ông còn chịu cú đấm đo ván của Thiên sứ Đức Giê-hô-va
tại Phi-nê-ên, hồn lực Lê-vi-a-than trong Gia-cốp vỡ ra và cạn kiệt dần. Nhưng
tài nấu ăn bậc thầy của ông vẫn còn; và những người vinh hạnh được ông đích
thân nấu nướng cùng tình nguyện khoản đãi là cha con La-ban, bên vợ của Gia-cốp.
Từ đó đến lúc lâm chung, chúng ta thấy Gia-cốp bận rộn chăm sóc mọi người, lấy
“ân diển và nêm thêm muối” [Cô-lô-se 4:6] trộn vào các phần ăn do ông cung cấp
người người. Âm sắc trong giọng nói Gia-cốp không còn cay đắng, hận thù, giận
hờn hay hờ hững, thiếu ân tình, thương xót nữa.
Lời Gia cốp hòa ái. Gia-cốp cứng cỏi, quỉ
quyệt đã trở nên mềm mại, dễ khóc với kẻ khóc. Gia cốp nhân từ thương xót và
theo dõi cách đồng đều từng đứa con của mình, nhưng ngược lại ông rất công
nghĩa và thánh khiết, vì hồn ông không đồng mưu, vinh quang ông không hội hiệp
cùng hội của họ, khi họ giết người tại Si-chem. Lời Gia-cốp chúc tiên tri cho A-se,
thực ra nói lên chức năng cung cấp lão luyện và phong thịnh của chính ông. Chúng
ta có thể đọc,“do nơi Gia-cốp thực vật người béo bở, người sẽ cung cấp mỹ vị
hoàng gia”.
Gia-cốp có biệt tài nấu ăn, ngay cả con
trong bầy có bị thú dữ xé, ông có thể dùng nấu món ngon, nên ông thấy không cần
trả lại cho La-ban [Sáng-thế-ký 31:39]. Và dĩ nhiên ông là người thưởng thức, vui
hưởng tài nghệ của mình trước hơn ai hết. Đó là lý do cụ Môi-se, sau 80 năm học
với Chúa, đã dùng các lời có kinh nghiệm với tri thức thuộc linh và sức nặng
cặp theo để miêu tả một chức vụ cung cấp mỹ vị hoàng gia đã nuôi Gia-cốp cá
nhân và một Giê-ru-sun, sự mở rộng của Gia-cốp ở Phục-truyền 32.
Gia cốp là một phượng hoàng con được Chúa
tìm kiếm, tập huấn và nuôi dưỡng bằng các mỹ vị hoàng gia hảo hạng từ ngày ông
mới gặp Chúa, để ngày nay ông cũng cung cấp các lọai mỹ vị ấy cho người khác.
Rồi bằng lối qui nạp tài tình, cụ Môi-se viết, “nhưng Giê-su-run [Y-sơ-ra-ên]
đã trở nên mập mạp….người trở nên mập mạp… mập lớn và béo tròn”. Làm sao Giê-su-run
hôm nay giữa chúng ta cũng sẽ được mập béo thuộc linh bây giờ?
Há không phải cần có các thợ nấu ăn giỏi, các Gia-cốp cung cấp mỹ vị, cao lương
như dầu, mật, sữa bò, sữa chiên, huyết nho v.v…cách cập nhật hay sao? Vì chính
họ đã được nuôi dưỡng từ các món ăn nầy rồi.
Trước khi ra đi, Phao-lô trối: “Ta đang bị
đổ ra như lễ quán”. Phụ lão Giăng họa lại: “chúng ta cũng phải vì anh em mà bỏ
mạng sống[ hồn] mình”. Lê-vi-a-than trong Gia-cốp đã chết sau biến cố tại Phi-nê-ên.
Bản ngã Gia-cốp đã tan vỡ, Sự sống hồn ông đã đổ ra và cạn kiệt. Vật ngọt từ
giống mạnh mà có. Hồn vinh hóa thuộc linh của Gia-cốp là cao lương, là mỹ vị
hoàng gia và bản thân ông cũng là nhà cấp dưỡng vừa có biệt tài và chất lượng
cho cả thế hệ ông cùng mãi cho đến cõi đời đời./.
Minh
Khải