Tội lỗi đã thực hiện một
công việc tàn phá chúng ta khá thành công, và quá trình phục hồi vừa lâu dài lại
vừa chậm chạp. Các công việc của ân điển trong đời sống mỗi cá nhân có thể chưa
một lần nào được thể hiện cách sáng sủa và rõ ràng (trong kinh nghiệm của cá
nhân đó, và của người khác - ND), nhưng chúng thực sự là công việc của Đức Chúa
Trời: Đem tấm lòng đã một lần sa ngã trở lại sự giống với những điều thiêng
liêng. Điều này thể hiện rõ trong khó khăn lớn mà chúng ta phải trải qua để đạt
được sự cân đối thuộc linh trong đời sống mình. Sự bất lực, ngay cả của những
linh hồn có mức độ tận hiến nhiều nhất, để thể hiện những đức tính Cơ Đốc trong
tỉ lệ cân bằng và không có sự trộn lẫn (admixture) với những đức tính không giống
Đấng Christ đã trở thành nguyên nhân nỗi đau buồn cho nhiều người là dân sự Đức
Chúa Trời.
Các đức tính trước mắt
chúng ta, lòng can đảm và sự tiết độ, khi được giữ ở đúng tỉ lệ, dẫn đến một đời
sống cân bằng và là một trong những điều hữu ích lớn nhất cho vương quốc của Đức
Chúa Trời. Bất cứ nơi nào một trong hai điều đó bị mất đi hay còn đó nhưng chỉ ở
một mức độ thấp kém, hậu quả sẽ là một đời sống mất cân bằng và sức mạnh bị
lãng phí. Nếu xem xét kỹ lưỡng, thì ta sẽ tìm thấy được tính chất tự truyện
trong Hầu như bất cứ tác phẩm chân thật nào. Chúng ta biết rõ nhất những gì
chúng ta đã kinh nghiệm. Bài báo này cũng không là một ngoại lệ. Tôi cũng có thể
thừa nhận cách thẳng thắn là nó cũng mang tính tự truyện, vì một độc giả sáng
suốt sẽ khám phá được sự thật cho dù tôi có cố gắng che đậy nó đến đâu đi nữa.
Nói một cách ngắn gọn, tôi
hiếm khi bị gọi là một kẻ hèn nhát, ngay cả bởi những kẻ thù căm hờn tôi nhất,
nhưng sự đòi hỏi sự tiết độ của tôi đôi lúc khiến cho những người bạn thân nhất
của tôi buồn. Một đức tính hàng đầu không phải dễ mà có được, dù trải qua luyện
tập nhiều, và sự cám dỗ đưa đến những phương pháp khắt khe, thái quá làm trợ cụ
cho Đức Chúa Trời là một điều không dễ dàng gì kháng cự lại. Sự cám dỗ đó càng
được làm cho mạnh thêm bởi tri thức đến độ nó ở sát bên những điều bất khả đại
loại như là bắt buộc một diễn giả ngồi xuống và khiến ông rút lui ý kiến, rồi tự
nhận là mình sai. Có một sự miễn thứ chức vụ (ministerial immunity) được chấp
nhận bởi người của Đức Chúa Trời vốn có thể đưa Boanergers vào trong một ngôn
ngữ ngông cuồng và vô trách nhiệm trừ phi anh ta dùng những phương cách quả cảm
để đưa bản chất của mình vào trong sự cai trị yêu thương của Đức Thánh Linh. Điều
này tôi cũng đã đôi lần thất bại, và luôn luôn đưa đến nỗi đau buồn thực sự của
riêng tôi.
Tại đây, một lần nữa sự
tương phản giữa đường lối Đức Chúa Trời và đường lối con người lại được thấy
rõ. Ngoài sự hiểu biết đó ra, như kinh nghiệm đau đớn có thể đem lại, chúng ta
có khuynh hướng cố gắng bảo vệ các mục đích của mình bằng sự tấn công trực tiếp,
xông lên và chiến thắng bằng vũ lực. Đó là phương cách của Sam-sôn, và nó có hiệu
quả ngoại trừ một việc nhỏ bị lãng quên: Nó kéo kẻ chiến thắng chết chung với kẻ
chiến bại! Tấn công từ phía bên hông thật là khôn ngoan, nhưng sự khôn ngoan đó
là cái mà một tâm linh thiếu suy nghĩ (hay hấp tấp) có khuynh hướng chối từ.
Đấng Christ được nói đến
như sau: “Người sẽ chẳng cãi lẫy, chẳng kêu la, và chẳng ai nghe được tiếng người
ngoài đường cái. Người sẽ chẳng bẻ cây sậy đã gãy, chẳng tắt ngọn đèn gần tàn,
cho đến chừng nào người khiến sự công bình được thắng” (Ma-thi-ơ 12:19-20).
Ngài đạt được những mục đích lớn lao của mình mà không cần sức mạnh vật lý quá
đáng và nhìn chung không có bạo lực. Cả cuộc đời của Ngài được đánh dấu bằng sự
tiết độ; nhưng trước hết Ngài là một trong số những con người can đảm nhất.
Ngài đã nhắn gởi những lời này với Hê-rốt, kẻ đe dọa Ngài, “Hãy đi nói với con
chồn cáo ấy rằng: Ngày nay, ngày mai, ta đuổi quỷ chữa bệnh, đến ngày thứ ba,
thì đời ta sẽ xong rồi” (Lu-ca 13:32). Có một sự can đảm tột bực ở đây, nhưng
không phải là sự thách thức, không có dấu hiệu gì của sự khinh rẻ, không có sự
thái quá của lời nói và hành động. Ngài có lòng can đảm và sự tiết độ.
Thất bại để đạt được sự cân
bằng giữa hai đức tính này đã tạo nên nhiều điều xấu trong Hội Thánh trải qua
nhiều năm, và vết thương còn lớn hơn khi những nhà lãnh đạo Hội Thánh có dính
dáng vào. Thiếu sự can đảm là một thiếu sót trầm trọng và có thể là một tội thật
sự khi nó dẫn đến sự thỏa hiệp trong giáo lý hay thực hành. Ngồi lại vì cớ lợi
ích của sự hòa bình và cho phép kẻ thù chiếm đoạt những cái bình thánh khỏi đền
thờ không bao giờ có thể là một phần của một con người thật sự thuộc về Đức
Chúa Trời. Sự tiết độ đến mức đầu hàng nơi mà những điều thiêng liêng có liên
quan đến chắc chắn không phải là một đức tính tốt; song thói hiếu chiến lại chẳng
bao giờ chiến thắng khi mà trận chiến thuộc về cõi thiên thượng. Sự giận dữ của
con người chẳng bao giờ có thể tôn cao sự vinh hiển của Đức Chúa Trời. Có một
cách đúng đắn để làm những việc đó, và nó không bao giờ là phương cách có tính
chất bạo lực. Người Hy Lạp có một câu nói nổi tiếng: “Tiết độ là tốt nhất”; và
câu cách ngôn trong gia đình của những người nông dân Mỹ là, “Cái nào dễ, làm
nó đi,” cũng chứa đựng bên trong một triết lý sâu sắc.
Đức Chúa Trời đã dùng, và
hoàn toàn không có gì nghi ngờ việc Ngài sẽ dùng con người bất luận sự thất bại
trong việc giữ những đức tính này ở trạng thái cân bằng hoàn hảo của họ. Ê-li
là một con người dũng cảm; không ai có thể nghi ngờ điều đó, nhưng cũng không
ai là quá vội vàng khi tuyên bố rằng ông cũng là một người kiên nhẫn hay tiết độ.
Ông thắng lợi bằng sự tấn công, bằng hiệu lệnh, chứ không phải bằng sự mỉa mai,
và lạm dụng khi ông nghĩ nó sẽ giúp nhiều; song khi kẻ thù thất bại, ông bị cuốn
vào vòng xoáy và chìm sâu vào tuyệt vọng. Đó là phương cách của bản chất cực
đoan, của con người có lòng can đảm mà không có sự tiết độ.
Hê-li, về mặt khác, là một
con người tiết độ. Ông không thể nói “không” ngay cả với gia đình mình. Ông yêu
mến một sự hòa bình mong manh, và một bi kịch ảm đạm là cái giá ông phải trả
cho sự hèn nhát của mình. Cả hai người đều là những người tốt, nhưng họ đã
không thể tìm được một phương cách tốt hơn. Về cả hai, Ê-li nóng cháy chắc chắn
là người vĩ đại hơn. Thật là đau đớn khi nghĩ đến những gì Hê-li có lẽ sẽ làm
trong những hoàn cảnh của Ê-li. Và tôi có thể thương xót ngay cả với Hốp-ni và
Phi-lê-a nếu như Ê-li đã là cha của họ!
Một cách logic, điều này
đưa chúng ta đến chỗ suy nghĩ về sứ đồ Phao-lô. Đây là một người mà chúng ta
không được xem thường. Ông có một lòng can đảm gần như hoàn hảo cùng với tính
kiên nhẫn và tính chịu đựng thực sự giống Chúa. Ngoài ân điển ra, việc ông đã từng
là người như thế nào được tìm thấy trong một lời mô tả ngắn gọn về ông trước sự
cải đạo. Sau khi ông giúp ném đá Ê-tiên đến chết, ông đi ra và săn đuổi Cơ Đốc
nhân, “hằng ngăm đe và chém giết” (Công vụ 9:1). Ngay cả sau khi cải đạo rồi,
ông vẫn còn có thể đưa ra lời nhận xét khi ông cảm nhận mạnh mẽ một vấn đề nào
đó. Sự từ chối cụt ngủn của ông đối với Mác sau khi Mác bỏ dở công việc là một
thí dụ cho phương cách ngắn gọn ông dùng để cư xử với những người mà ông không
tin tưởng. Nhưng thời gian, sự chịu đựng gian khổ và sự giống Cứu Chúa nhẫn nại
của ông càng gia tăng dường như đã chữa ông khỏi sai lầm này, sai lầm bên trong
một con người của Đức Chúa Trời. Những ngày sau đó của ông rất ngọt ngào với
tình yêu thương và thơm ngát bởi sự nhịn nhục cũng như lòng nhân đức. Điều này
cũng nên như vậy đối với tất cả chúng ta.
Việc Kinh Thánh không ghi lại
cho chúng ta một ví dụ nào cho thấy một người hèn nhát được chữa khỏi thói hư của
mình là một điều rất có ý nghĩa. Không có “linh hồn nhút nhát” nào đã từng lớn
lên thành một con người can đảm. Phi-e-rơ đôi lúc bị nêu ra như là một ngoại lệ,
nhưng không có sự gì trong cuộc đời ông chứng tỏ ông là một con người hèn nhát,
trước cũng như sau Lễ Ngũ Tuần. Ông đã chạm đến lằn ranh một hay hai lần, điều
này là thật, nhưng hầu hết phần còn lại, ông là một con người can đảm hết mực đến
độ ông cứ mãi gặp vấn đề với sự can đảm của mình.
Việc Hội Thánh ngày nay thực
sự cần những con người can đảm như thế nào là một điều mà mọi người đều biết,
không cần phải lập lại. Sự sợ hãi ấp ủ trên Hội Thánh giống như một lời nguyền
cổ xưa. Sợ cho sự sống còn của chúng ta, sợ cho công việc của chúng ta, sợ đánh
mất danh tiếng, sợ lẫn nhau: đây là những bóng ma lảnglảng vảng quanh những con
người ngày nay đứng trong những vị trí của sự lãnh đạo Hội Thánh. Tuy nhiên,
nhiều người trong số họ đã có được danh tiếng vì sự can đảm lập lại những gì an
toàn và được mong đợi với một sự táo bạo đến tức cười.
Nhưng sự can đảm tự có
không phải là phương thuốc. Vun xới thói quen “nói toạc móng heo” có thể chỉ kết
quả trong việc chúng ta tự làm cho mình trở thành điều phiền toái cho người
khác và đem đến rất nhiều nguy hại cho cả tiến trình. Điều lý tưởng dường như
là một sự can đảm thầm lặng đến độ không nhận biết được sự tồn tại của nó. Nó
lôi kéo sức mạnh của mình từ Thánh Linh và hiếm khi cái tôi biết được sự tồn tại
của nó. Sự can đảm đó sẽ là kiên nhẫn và cân bằng cũng như an toàn khỏi hai
thái cực. Xin Chúa ban cho chúng ta một phép Báp-tem của lòng can đảm đó.