Cơ Ðốc nhân chúng ta phải
đơn giản hóa đời sống mình nếu không thì sẽ đánh mất những kho báu không kể xiết
trên trần gian và cõi đời đời.
Nền văn minh hiện đại quá ư
phức tạp đến nỗi không thể khiến một đời sống mộ đạo trở nên trọn vẹn. Nó làm
chúng ta kiệt sức với vô số trò tiêu khiển và đánh bại chúng ta bằng cách tiêu
diệt sự riêng tư của chúng ta, nếu không thì chúng ta đã có thể đón nhận và làm
tươi mới lại sức mạnh của mình trước khi ra ngoài tiếp tục đối đầu với trần
gian.
"Linh hồn lo lắng nghỉ
ngơi trong cõi riêng tư," một nhà thơ, của thời đại khác và yên tĩnh hơn,
đã nói như thế; nhưng chúng ta có thể tìm đâu ra nơi riêng biệt để mà nghỉ ngơi
trong thời đại này? Khoa học, vốn đã mang đến cho con người vô số tiện nghi vật
chất lại cướp đi linh hồn của họ bằng cách bao vây họ với một thế giới thù địch
sự tồn tại của họ. "Trên giường mình hãy suy gẫm trong lòng và làm
thinh" (Thi thiên 4:4) là một lời khuyên khôn ngoan để chữa lành vết
thương, nhưng làm thế nào có thể tuân theo nó trong thời đại của báo chí, điện
thoại, truyền thanh và truyền hình này? Những thứ tiêu khiển hiện đại này, giống
như những con cọp con đáng yêu, đã phát triển rộng khắp và trở nên nguy hiểm
khi chúng đe dọa nuốt chửng lấy tất cả chúng ta. Cái gì đã được định là phúc
lành nay rõ ràng trở thành điều nguyền rủa. Không có nơi nào ngày nay thoát khỏi
sự xâm nhập của thế gian.
Một phương cách mà thế giới
văn minh dùng để tiêu diệt con người là ngăn ngừa họ tư duy bằng chính tư tưởng
của mình.
"Những phương tiện
truyền thông được cải thiện cách nhanh chóng" của chúng ta, với một lời
khoe khoang thiển cận, ngày nay lại cho phép một vài người ngồi trong những
trung tâm chiến lược nhồi nhét vào đầu hàng triệu người những tư tưởng ngoại
lai, đã được chuẩn bị sẵn và gọt giũa sao cho dễ hiểu. Với một chút hấp thu,
không cần phải cố gắng, những tư tưởng vay mượn này, một người bình thường đã sản
sinh mọi tư tưởng anh ta muốn hay có thể sản sinh. Sự tẩy não tinh tế này diễn
ra hàng ngày và từ năm này sang năm khác gây nên sự thương tổn vĩnh viễn cho quần
chúng - thật bất ngờ, một quần chúng sẵn sàng chi trả một số tiền lớn để thực
hiện việc này. Tôi nghĩ lý do là nó giải phóng họ khỏi những khó khăn và nhiệm
vụ thường gây lo sợ của việc thực hiện những quyết định độc lập, điều mà sau
này họ sẽ phải chịu trách nhiệm.
Ðã có một thời, cách đây
chưa lâu lắm, khi mà nhà của một người là nơi riêng tư và an toàn của anh ta, một
nơi trú ẩn mà anh sẽ quay về tìm kiếm sự yên tĩnh và riêng tư. Nơi đó, "những
cơn mưa của thiên đàng có thể tạt vào, nhưng chính bản thân vị vua không thể bước
vào mà không được phép," người Anh kiêu hãnh đã nói thế, và có lẽ đúng
trong câu nói của họ. Ðó thực sự là một ngôi nhà. Nó thật là một nơi thiêng
liêng mà nhà thơ đã hát:
Ôi, khi tôi an ổn trong
ngôi nhà thôn dã của mình,
Tôi giẫm lên sự kiêu hãnh của
Hy Lạp và Rô-ma;
Và khi tôi nằm bên dưới gốc
cây thông,
Nơi những ngôi sao đêm chiếu
sáng cách lạ kỳ,
Tôi cười nhạo sự thông sáng
và niềm kiêu hãnh của con người,
Những trường phái triết học,
và phe đảng của những người học thức;
Tất cả họ sẽ là gì, trong sự
kiêu ngạo của mình,
Khi con người trong bụi rậm
có thể gặp Ðức Chúa Trời? - Ralph Waldo Emerson trong Good-bye
Dù chưa có dấu hiệu rõ ràng
nào trong thời điểm hiện tại, song tôi không thể bỏ qua nhận xét rằng dấu hiệu
đáng ngại nhất của sự sụp đổ sắp đến của đất nước chúng ta là sự tan rã của gia
đình Mỹ. Người Mỹ không còn sống trong nhà nữa, họ sống trong các rạp hát. Những
thành viên của nhiều gia đình hiếm khi biết lẫn nhau, và gương mặt một số ngôi
sao truyền hình đối với nhiều bà vợ cũng quen thuộc như gương mặt của chồng
mình vậy. Ðừng cười. Chúng ta nên khóc vì điềm báo đó thì hơn. Sẽ chẳng tốt lành
gì khi chúng ta quấn mình trong lá cờ sao và sọc (cờ Mỹ) để bảo vệ mình. Không
một quốc gia nào có thể chịu đựng lâu dài những con người đã bán mình cho miếng
ăn và rạp xiếc. Ông cha chúng ta đã ngủ ngon lành; tiếng ầm ĩ khó nghe của hoạt
động mua bán nhận chìm chúng ta, giống một cái gì đó trong địa ngục của thi hào
Dante, đã không thể quấy rầy giấc ngủ của họ. Họ để lại cho chúng ta một di sản
đồ sộ. Ðể bảo vệ di sản của họ, chúng ta phải có một nghị lực dân tộc mạnh mẽ
như của họ. Và điều này chỉ có thể được phát triển trong gia đình Cơ Ðốc.
Nhu cầu cần sự riêng tư và
yên tĩnh chưa bao giờ to lớn như hiện nay. Thế gian sẽ làm gì về nó là vấn đề của
họ. Rõ ràng là con người muốn nhu cầu đó theo cách của họ và số đông Cơ Ðốc
nhân lại hoàn toàn chạy theo thời đại đến độ họ cũng muốn các thứ theo cách mà
những điều đó thể hiện. Họ có thể bị làm phiền chút ít bởi tiếng la hét ầm ĩ và
bởi lối sống cá chậu, chim lồng, nhưng rõ ràng là họ đã không bị làm phiền đủ để
có thể đứng ra làm một điều gì đó. Tuy nhiên, có một số ít con cái của Ðức Chúa
Trời đã nhận đủ sự phiền toái đó. Họ muốn học lại những phương cách của sự
riêng tư và tính giản dị, cũng như đạt được sự giàu có vô tận của đời sống bên
trong. Họ muốn khám phá những ơn phước của điều mà tiến sĩ Max Reich gọi là
"sự lẻ loi thuộc linh". Ðối với vấn đề đó, tôi có một lời nhắn nhủ
như sau:
Hãy rời khỏi thế giới mỗi
ngày và tìm đến một nơi riêng tư nào đó ngay cả nếu đó chỉ là phòng ngủ (đã có
lúc tôi chạy vào phòng sưởi vì muốn có một nơi tốt hơn). Hãy ở trong nơi kín
đáo đó cho đến khi những tiếng động chung quanh thảy đều biến mất khỏi lòng bạn
và một cảm giác của sự hiện diện của Ðức Chúa Trời bao trùm lấy bạn. Cẩn thận
loại bỏ mọi âm thanh gây khó chịu trong lòng và quyết định không nghe chúng nữa.
Hãy lắng nghe Tiếng phán bên trong cho đến khi bạn biết cách nhận biết nó. Ðừng
có cố mà thi đua với người khác. Hãy dâng chính bạn cho Ðức Chúa Trời và rồi trở
thành con người thực của bạn bất chấp người khác nghĩ gì. Hãy giảm những sở
thích của bạn xuống còn một ít thôi. Ðừng cố để biết cái gì sẽ không giúp ích
cho bạn. Tránh kiểu suy nghĩ vắn tắt - những mẫu nhỏ của các dữ kiện không có
liên quan với nhau, những câu chuyện hấp dẫn và những câu nói ý nghĩa. Từng
giây phút, hãy học cầu nguyện trong lòng. Sau một lúc bạn có thể làm được điều
này ngay cả khi bạn đang làm việc. Thực hành tính bộc trực, chân thật như con
trẻ, khiêm nhường. Hãy cầu nguyện cho một mục đích. Hãy đọc nhiều hơn những gì
quan trọng đối với đời sống bên trong của bạn, còn những điều ít quan trọng hơn
thì đọc ít thôi. Ðừng bao giờ để cho tâm trí bạn trở nên bừa bãi như cũ. Hãy gọi
những tư tưởng lang thang của bạn về. Hãy chăm xem Ðấng Christ với con mắt của
linh hồn bạn. Thực hành sự tập trung thuộc linh.
Tất cả những điều trên còn
tùy thuộc vào mối tương giao đúng đắn với Ðức Chúa Trời qua Ðấng Christ và sự
suy gẫm Kinh Thánh hàng ngày. Thiếu những điều này chẳng có gì giúp ích chúng
ta cả; hãy chấp nhận những điều này; tính kỷ luật được đề nghị sẽ tiến xa để vô
hiệu hóa những ảnh hưởng xấu từ bên ngoài và làm cho chúng ta quen thuộc với Ðức
Chúa Trời và linh hồn mình.
A.W.Tozer