Một triết gia người Ðức nhiều
năm trước đây đã nói đôi lời về một khía cạnh tinh thần và cho rằng nếu một người
có sự đòi hỏi càng nhiều trong lòng mình theo khía cạnh tâm linh thì người ấy sẽ
đòi hỏi ít hơn trên vấn đề vật chất bên ngoài, hay nói khác hơn, là đòi hỏi ít
hơn của nhu cầu xác thịt. Nhu cầu về sự cung cấp quá đáng cho thể xác là bằng
chứng cho sự phá sản của con người bên trong.
Nếu đây là một sự thật, thì
sự gắn bó quá mức với mọi hình thức giải trí ngày nay là bằng chứng cho thấy rằng
đời sống bên trong của con người hiện đại đang ở trong tình trạng suy sụp trầm
trọng. Một người bình thường không có tâm điểm của sự đảm bảo về mặt đạo đức, cũng
không có mùa xuân trong lòng, cho nên cũng không đủ sức mạnh bên trong để đưa
tinh thần họ lên cao hơn nhu cầu sống tạm bợ và rồi phải thường xuyên tìm đến
các bác sĩ tâm lý hầu được sự khích lệ mà tiếp tục sống. Người ấy sẽ trở thành
một kẻ ăn bám trên thế giới, lôi kéo cuộc đời mình ra khỏi môi trường của mình,
không thể sống một ngày nào mà không có sự khuyến khích của người chung quanh
và xã hội này dành cho họ.
Schleiermarcher tin tưởng rằng
cảm giác của sự tin cậy bắt nguồn từ sự thờ phượng, tuy nhiên, đời sống thuộc
linh cao sâu phải luôn bắt đầu với một ý thức về nhu cầu rất to lớn mà chỉ một
mình Ðức Chúa Trời mới có thể thỏa mãn cho nhu cầu đó. Nếu chúng ta cho rằng ý
thức của nhu cầu tâm linh đều có thể bắt nguồn từ bất cứ tôn giáo nào một cách
tự nhiên thì quả thật không có gì khó khăn cho chúng ta thấy rằng trên đời nầy
có một vị thần Tiêu khiển vĩ đại được tôn sùng cách hăng hái bởi rất nhiều người.
Có hàng triệu người không thể sống mà không có trò tiêu khiển. Họ tìm kiếm sự
giải khuây nào đó bởi những người làm trò vui chuyên nghiệp thực hiện và những
dạng khác của thuốc mê tâm lý như một con nghiện đang mong đợi liều thuốc
heroin hàng ngày của mình. Không có chúng thì họ không thể nào tập trung được
can đảm để đối diện với sự tồn tại.
Không một con người bình
thường nào mà lại phản đối những thú vui đơn sơ của cuộc sống, hay là phản đối
những hình thức giải trí vô hại giúp nghỉ ngơi để giảm căng thẳng thần kinh và
làm cho tươi mới tâm trí đã bị kiệt sức sau những giờ làm việc cực nhọc. Những
điều đó nếu được sử dụng một cách thận trọng thì sẽ trở thành những phước hạnh
dọc đường đời.
Nhưng
Nếu con người hết lòng phó
thác chính mình cho sự tiêu khiển và xem nó như một hoạt động chủ yếu để tiếp tục
sống thì là chuyện khác.
Sự lạm dụng những điều vô hại
là bản chất của tội lỗi. Sự gia tăng khoảng thời gian vui chơi giải trí của đời
sống con người đến mức dị thường là một tai ương, một mối đe dọa cho linh hồn của
con người hiện đại. Nó đã được phát triển thành những khu vui chơi hàng triệu
đô la vốn có một sức mạnh rất lớn ảnh hưởng tâm trí và nhân cách con người hơn
bất cứ một nền giáo dục nào trên mặt đất. Và một điều đáng ngại là sức mạnh của
nó hầu hết thuộc về điều ác, làm mục nát đời sống bên trong và đào thải những
tư tưởng về cõi đời đời. Cơ sở tiêu khiển nầy đã phát triển thành một tôn giáo
đích thực hầu nắm giữ những kẻ mộ đạo của nó bằng sự mê hoặc kỳ lạ, trong sự
tình cờ, nó là một tôn giáo chống lại Hội Thánh của Ðức Chúa Trời.
Bao nhiêu thế kỷ đã qua Hội
Thánh đứng vững vàng trên một vị trí đối nghịch lại với mọi hình thức tiêu khiển
trần gian, nhận biết được bản chất thật của chúng - một phương cách để lãng phí
thời giờ, một nơi trốn tránh khỏi tiếng nói phiền toái của lương tâm, một kế hoạch
để hướng sự chú ý khỏi trách nhiệm giải trình về đạo đức. Vì lý do này, Hội
Thánh đã để cho chính mình bị lạm dụng thẳng thừng bởi những người con của thế
giới này. Nhưng sau đó Hội Thánh trở nên quá quen thuộc với sự lạm dụng ấy và
đã thôi, không tranh chiến nữa.
Hội Thánh tỏ ra và đã quyết
định rằng nếu không thể chiến thắng thần Tiêu khiển thì Hội Thánh có thể gia nhập
lực lượng của hắn ta, và lợi dụng bất cứ điều gì có thể nhận được sức mạnh của
vị thần này.
Vì thế ngày nay chúng ta có
một quang cảnh dị thường của việc hàng triệu đô la được rót vào những công việc
không thánh sạch: Cung cấp trò tiêu khiển trần tục cho những người được gọi là
con của thiên đàng. Trò giải trí tôn giáo ở nhiều nơi đã nhanh chóng gạt bỏ mọi
điều nghiêm túc về Ðức Chúa Trời. Nhiều Hội Thánh ngày nay đã trở nên tệ hơn cả
một kịch trường không đủ tiêu chuẩn, nơi mà những "nhà đạo diễn" hạng
bét đi bán hàng rong mang chất lượng kém cỏi cùng với sự tán thành hết mình của
những nhà lãnh đạo Tin Lành, những người có thể làm ngay cả việc trích dẫn một
câu trong Kinh Thánh để biện hộ cho tội lỗi của mình. Và hiếm có người nào dám
cất cao giọng chống lại những điều đó.
"Hỡi Ðức Giê-hô-va,
xin nhớ sự đã giáng trên chúng tôi; hãy đoái xem sự sỉ nhục chúng tôi! ... Mão
triều thiên rơi khỏi đầu chúng tôi, khốn cho chúng tôi vì chúng tôi phạm tội!
Vì vậy lòng chúng tôi mòn mỏi, mắt chúng tôi mờ tối." Amen.
A.W.Tozer