Hầu như không có gì khác
phơi bày thật rõ ràng nỗi sợ hãi và tình trạng mơ hồ của con người như là quãng
đường mà họ sẽ đi để che giấu cái tôi của mình khỏi người khác và ngay cả khỏi
con mắt của chính mình.
Hầu hết tất cả mọi người, từ
thời thơ ấu cho đến lúc qua đời, sống đằng sau một tấm màn mờ đục, chỉ bước ra
khỏi đó một chút khi bị ép buộc bởi một cú sốc tình cảm nào đó và rồi lại rút
lui vào chỗ ẩn nấp với tốc độ nhanh nhất. Kết quả của sự che đậy cả đời này nằm
ở chỗ con người hiếm khi biết những hàng xóm của họ thực sự là ai, và còn tệ
hơn nữa, sự ngụy trang đó hoàn hảo đến độ họ cũng không còn nhận biết chính
mình.
Tự Nhận biết mình là điều tối
quan trọng đối với chúng ta trong sự tìm cầu Ðức Chúa Trời và sự công bình của
Ngài,
tức là chúng ta nằm dưới một
bổn phận nặng nề là phải thực hiện ngay bất cứ gì cần thiết để cất bỏ sự trá
hình của mình và cho phép cái tôi thực sự của chúng ta được phơi bày. Ðó là một
trong số những bi kịch lớn nhất trong tôn giáo đến độ quá nhiều người trong
chúng ta nghĩ quá cao về chính mình; và sự tự hâm mộ chính bản thân đã đóng kín
tấm lòng một cách hiệu quả và đẩy ra ngoài bất cứ nỗ lực khám phá nào của những
phương thuốc cho tình trạng suy đồi tâm linh.Nhưng chỉ những người nào biết
mình đau bệnh mới tìm đến bác sĩ.
Bây giờ, tình trạng đạo đức
và thuộc linh thật của chúng ta chỉ có thể được vạch trần bởi Thánh Linh và bởi
Lời Chúa. Lời phán xét cuối cùng dành cho tấm lòng thuộc về Ðức Chúa Trời. Lời
Chúa dạy chúng ta không dám phán xét người khác (Ma-thi-ơ 7:1-5), và cũng bởi
đó mà chúng ta không nên cố phán xét chính mình (I Cô-rinh-tô 4:3). Sự phán xét
cuối cùng thuộc về Ðấng có đôi mắt như lửa và là Ðấng thấy mọi việc làm, mọi tư
tưởng của con người. Tôi thật vui mừng để Lời cuối cùng cho Ngài.
Tuy nhiên, có một chỗ cho sự
tự xét đoán mình và là một nhu cầu thực sự mà chúng ta cần tập luyện (I
Cô-rinh-tô 11:31-32). Khi chúng ta không được trọn vẹn cho lắm và tự xét đoán
thì hầu như là không toàn hảo, thì lý do tốt nhất là để Thánh Linh làm việc với
chúng ta trong sự xét đoán chính mình, và trong sự nhơn từ của Ngài sẽ đưa
chúng ta vào trật tự trên phương diện thuộc linh tức là chúng ta có thể thực hiện
những sửa đổi như hoàn cảnh đòi hỏi. Việc Ðức Chúa Trời biết rõ chúng ta là một
điều chắc chắn (Thi thiên 139:1-6). Cái còn lại cho chúng ta là chúng ta phải
biết chính mình chính xác đến mức độ có thể được. Vì lý do này, tôi đưa ra vài
quy luật cho sự tự khám phá; và nếu kết quả không nhận được theo những gì chúng
ta mong ước, thì chúng ít nhất cũng tốt hơn là không có gì cả. Chúng ta có thể
được nhận biết bởi những điều dưới đây:
1. Những điều chúng ta mong
muốn nhất. Chúng ta phải yên lặng, nhớ lại những tư tưởng của mình, chờ đợi sự
náo động trong lòng chúng ta lắng xuống, và khi đó lắng nghe thật kỹ tiếng nói
yếu ớt của sự khao khát. Hãy hỏi lòng mình, "Ngươi muốn điều gì nhất trên
thế giới này?" Hãy bỏ qua những câu trả lời thông thường. Hãy nhấn mạnh
vào câu trả lời thật, và khi bạn đã nghe được nó, bạn sẽ biết bạn thuộc loại
người gì.
2. Những điều chúng ta nghĩ
đến nhiều nhất. Những nhu cầu của cuộc sống buộc chúng ta phải suy nghĩ về nhiều
điều, nhưng vấn đề ở đây là những gì chúng ta nghĩ đến một cách tự nguyện. Những
tư tưởng của chúng ta sẽ xoay quanh kho báu bí mật của lòng mình, và bất luận
điều đó là gì thì cũng sẽ tiết lộ bản chất của chúng ta. "Của cải ngươi ở
đâu, thì lòng ngươi cũng ở đó."
3. Chúng ta sử dụng tiền của
mình như thế nào. Một lần nữa chúng ta phải bỏ qua những vấn đề mà chúng ta
không hoàn toàn tự do khỏi nó. Chúng ta phải đóng thuế và đáp ứng nhu cầu cuộc
sống chính mình và gia đình. Ðiều đó rất thông thường và chỉ cho chúng ta biết
chút đỉnh về chính mình. Nhưng bất cứ cái gì mà đồng tiền đã được bỏ ra để thực
hiện theo như điều chúng ta muốn - điều đó thực sự sẽ nói với chúng ta rất nhiều.
4. Chúng ta làm gì trong
lúc rảnh rỗi. Một khoảng lớn thời gian của chúng ta đã được nói đến là dùng để
giải quyết những nhu cầu cấp bách của cuộc sống văn minh, nhưng chúng ta vẫn
còn một số thời gian rảnh. Việc chúng ta làm gì với nó là điều rất quan trọng.
Hầu hết mọi người lãng phí nó bằng cách dán mắt vào ti vi, nghe đài, đọc những
tờ báo rẻ tiền hay ngồi đàm tếu sáo rỗng. Việc tôi làm gì với cái tôi của mình
tiết lộ tôi thuộc loại người nào.
5. Người bạn mà chúng ta
yêu thích. Có một định luật của sự thu hút mang tính chất đạo đức vốn lôi kéo mỗi
người vào cái xã hội giống với bản thân anh ta nhất. "Khi chúng đã thả ra,
hai người đến cùng anh em mình" (Công vụ 4:23). Chúng ta đi đâu khi chúng
ta được tự do đi tới nơi mà chúng ta muốn là một bảng liệt kê tính cách gần như
không thể sai lầm được.
6. Chúng ta thán phục ai và
thán phục cái gì. Tôi đã nghi ngờ từ lâu rằng một số lớn những Cơ Ðốc nhân Tin
Lành, xem ra thì ổn định dưới áp lực quan điểm của hệ phái họ, lại có sự thán
phục vô hạn, nếu cần phải bí mật, đối với cái thế giới này. Chúng ta có thể biết
được tình trạng thật của tâm trí mình bằng cách kiểm tra những điều làm chúng
ta thán phục mà chưa được bộc lộ ra. Nước Y-sơ-ra-ên thường thán phục, ngay cả
ghen tị với những quốc gia ngoại giáo quanh họ, và vì thế họ quên đi sự nhận
làm con nuôi, sự vinh hiển, giao ước, luật pháp, lời hứa và các tổ tiên. Thay
vì trách móc dân Y-sơ-ra-ên, chúng ta hãy nhìn lại mình.
7. Chúng ta cười cái gì.
Không một ai có lòng quan tâm thỏa đáng đến sự khôn ngoan của Ðức Chúa Trời lại
tranh luận rằng cười là sai, vì tính hài hước là một thành phần cố hữu trong bản
chất phức tạp của chúng ta. Thiếu đi sự hài hước chúng ta rơi vào tình trạng
thiếu nhân tính khỏe mạnh. Nhưng bài kiểm chúng ta đang thực hiện đây không phải
ở chỗ chúng ta có cười hay không, nhưng là chúng ta cười cái gì. Có một số điều
nằm ngoài lĩnh vực hài hước thuần túy. Không một Cơ Ðốc nhân kính sợ Chúa nào lại
thấy sự chết, sự ra đời hay tình yêu là khôi hài, buồn cười. Không một người
nào đầy dẫy Thánh Linh lại có thể đưa mình vào chỗ cười cợt Kinh Thánh, hay Hội
Thánh mà Ðấng Christ đã mua bằng chính huyết của mình, hoặc lời cầu nguyện, sự
công chính, nỗi đau buồn, khổ sở của con người. Và chắc chắn không một người
nào đã từng ở trong sự hiện diện của Ðức Chúa Trời lại có thể cười cợt trước một
câu chuyện liên quan đến Ðức Chúa Trời.
Ðây là một số ít những bài
kiểm tra. Một Cơ Ðốc nhân khôn ngoan sẽ tìm thấy nhiều bài kiểm khác nữa.
A.W.Tozer