Khi đọc Kinh Thánh, một người
nhạy cảm chắc chắn sẽ cảm nhận được sự khác biệt đáng kể giữa thế giới mà Kinh
Thánh bày tỏ và thế giới được những con người có tôn giáo ngày nay nhận thức.
Và sự tương phản không ở trong sự tán thành của chúng ta.
Thế giới mà những người nam
và người nữ của Kinh Thánh đã thấy là một thế giới riêng tư, ấm cúng, thân mật,
đông đúc. Thế giới của họ bao gồm trước hết là Ðức Chúa Trời, Ðấng đã dựng nên
nó, Ðấng vẫn ngự ở đó như trong một nơi thánh và Ðấng có thể được nhìn thấy
đang bước đi bên dưới những tàng cây trong vườn, nếu cặp mắt của con người đủ
sáng để thấy. Và ở đó cũng có nhiều người khác được Ðức Chúa Trời sai đến làm
những mục sư của họ, những người thừa kế cơ nghiệp cứu rỗi. Họ cũng nhận thấy sự
hiện diện của những lực lượng độc ác mà nhiệm vụ của họ là chống lại chúng, đó
là những thế lực mà họ có thể dễ dàng chiến thắng bằng sự cầu khẩn Ðức Chúa Trời
trong lời cầu nguyện.
Cơ Ðốc nhân ngày nay nghĩ về
thế giới trong những khái niệm hoàn toàn khác. Khoa học, vốn đã đem lại cho
chúng ta nhiều lợi ích, cũng đã đem đến cho chúng ta một thế giới hoàn toàn
khác với cái mà chúng ta thấy trong Kinh Thánh. Thế giới ngày nay bao gồm những
không gian rộng lớn và vô giới hạn, giữa ở đây và ở đó là một khoảng cách khổng
lồ, những hình hài mù quáng và vô nghĩa bị điều khiển bởi những định luật tự
nhiên mà chúng không bao giờ có thể thoát ra được. Thế giới đó là một thế giới
lạnh giá, phi nhân tính và hoàn toàn không có những cư dân nào khác ngoại trừ
con người, một động vật phù du run rẩy vốn bám chặt vào đất khi anh ta đi
"vòng quanh trong vòng quay của quả đất với những ngọn núi, những hòn đá
và các rặng cây."
Thế giới mà những con người
của Thánh Kinh nhìn biết thật vinh hiển làm sao! Gia-cốp thấy một cái thang từ
dưới đất lên trời, có Ðức Chúa Trời đứng ở đầu phía trên và những thiên sứ đi
lên đi xuống trên thang đó. Áp-ra-ham, Ba-la-am và Ma-nô-a cùng với biết bao
nhiêu người khác đã gặp các thiên sứ của Ðức Chúa Trời và nói chuyện với họ.
Môi-se gặp gỡ Ðức Chúa Trời trong bụi gai đang cháy; Ê-sai thấy Chúa ngồi trên
ngôi cao sang và nghe hát tiếng ngợi khen đầy dẫy đền thờ.
Ê-xê-chi-ên thấy một đám
mây lớn và lửa bao bọc chung quanh, từ giữa đám mây ông thấy giống như bốn sinh
vật bước ra. Các thiên sứ đã đến để loan báo sự giáng sinh sẽ xảy ra của Ðức
Chúa Jêsus và để chúc mừng sự giáng sinh đó khi nó xảy ra tại Bết-lê-hem; thiên
sứ đã thêm sức cho Chúa chúng ta khi Ngài cầu nguyện tại vườn Ghết-sê-ma-nê;
các thiên sứ được đề cập đến trong một số thư tín được hà hơi, và sách Khải huyền
sáng chói với sự hiện diện của những tạo vật kỳ lạ và đẹp đẽ thực thi những
công việc của trần gian và thiên đàng.
Phải, thế giới thật là một
thế giới đông đảo. Những con mắt mù quáng của các Cơ Ðốc nhân ngày nay không thể
thấy được cõi vô hình nhưng điều đó không phá hủy sự thực hữu của một công
trình sáng tạo thuộc linh. Sự vô tín đã cướp khỏi chúng ta niềm vui của một thế
giới riêng tư. Chúng ta đã thừa nhận một thế giới trống rỗng và vô nghĩa của
khoa học như là một thế giới thực, mà quên rằng khoa học chỉ đúng khi đề cập đến
những gì thuộc về vật chất và nó không thể biết tí gì về Ðức Chúa Trời cũng như
thế giới thuộc linh.
Chúng ta phải có đức tin;
và chúng ta đừng biện giải, vì đức tin là một bộ phận của tri thức và nó có thể
nói với chúng ta về sự thực hữu cơ bản nhiều hơn mọi khám phá khoa học. Chúng
ta không chống lại khoa học, nhưng chúng ta nhận biết những giới hạn quá rõ
ràng của nó, và từ chối dừng lại tại chỗ nó bị buộc phải dừng lại. Kinh Thánh
nói cho chúng ta biết về một thế giới khác, quá tinh tế, mà những công cụ của
nghiên cứu khoa học không thể khám phá được. Bởi đức tin chúng ta công nhận thế
giới đó và biến nó trở nên của mình. Chúng ta có thể đến gần nó, và bước vào nhờ
huyết của giao ước đời đời. Nếu chúng ta sẵn lòng tin, chúng ta sẽ có thể vui
hưởng sự hiện diện của Ðức Chúa Trời và công việc của những sứ giả thiên thượng
Ngài sai phái đến ngay bây giờ. Chỉ có sự vô tín mới có thể cướp mất của chúng
ta đặc quyền vương giả này.